Khi Đường Tiểu Mễ có chút thích ứng với thời tiết Cao Nguyên Tây Tạng, thêm bị sốt hai ngày, đã là bốn ngày.
Dường như Lâm Vĩ Ba đối với nơi này rất quen thuộc, hắn mang Đường Tiểu Mễ đi dạo chơi ở cung điện Bố Lạp Đạt mà nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu. Thân thể còn chưa khỏi hẳn, Đường Tiểu Mễ leo lên cung điện Bố Lạp Đạt được xưng "Thượng Cung" rất phí thể lực. Dọc theo đường núi trải đá hoa cương phía trước bậc thang từng bước lên cao, nghỉ ngơi mấy lần mới đi tới sân trước cửa lớn cung điện.
Bước vào cửa cung điện cao lớn sâm nghiêm, đi lòng vòng nơi Phật điện xanh vàng rực rỡ, Linh Tháp, Tẩm cung, hành lang giữa, ánh đèn nhỏ bé, màn che cửa sổ buông xuống, hương vị bơ tràn ngập xung quanh, tất cả dường như rơi vào một khung cảnh mờ mịt cổ xưa, không tự chủ được bị đi lạc vào nơi chứa kinh thư, Phật tượng, tranh vẽ trên tường và truyền thuyết xa vời.
Đời Đạt Lai Lạt Ma, Linh Tháp là cung điện Bố Lạp Đạt cao lớn nhất, tháp điện có tầng lầu cao.
Đường Tiểu Mễ đi vào cửa chính, ngẩng đầu lên kinh ngạc đến ngây người vì vẻ xa hoa, toàn bộ Linh Tháp từ trên xuống dưới đều nạm vàng, trang trí vô số viên Kỳ Trân Dị Bảo to lớn, ánh sáng lung linh, xem thế là đủ rồi. Trong điện Lạt Ma nhiệt tình giảng giải cho bọn họ biết về lịch sử lâu đời của Linh Tháp và sự tốn kém khối tài sản khổng lồ, giảng giải tới phần kinh điển về thần linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878727/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.