Bệnh viện quân đội N, trong một phòng bệnh cao cấp, có rất nhiều người lục tục kéo tới, Đường Kiếm vẫn trong trạng thái hôn mê, người tới đều là cấp dưới cũ và chiến hữu cũ của ông cụ, nói là đến thăm bệnh, thật ra thì tất cả mọi người hiểu, bác sĩ đã thông báo chuyện này đã hai ngày rồi.
Phó Long Bưu và Dương Thắng ngồi trong phòng bệnh không lên tiếng, trên giường bệnh Đường Kiếm càng hiện ra vẻ gầy yếu, điện tâm đồ phát ra tiếng tít tít, Trương Vân vui mừng phát hiện ngón tay Đường Kiếm nhẹ nhàng nhúc nhích, vội cúi người xuống: "Lão Đường, lão Đường. . . ."
Mọi người thấy như thế cũng vây lại, giống như là đợi rất lâu rồi, lúc tất cả mọi người muốn bỏ cuộc thì Đường Kiếm từ từ mở mắt ra, con ngươi không còn hơi sức xoay lòng vòng, dường như tìm kiếm cái gì trong mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Phó Long Bưu. Miệng mấp máy, Phó Long Bưu dán sát tai, hai bàn tay nắm nhau thật chặt, Phó Long Bưu nhẹ nhàng gật đầu, không biết Đường Kiếm nói những thứ gì, đôi mắt lão lại mơ hồ có chút đỏ lên.
Đường Quốc Khánh, Đường Kiến Quân hai anh em nhìn thấy sắc mặt cha không giống như trước mà tái nhợt, dường như đỏ ửng, liền kéo bác sĩ ra ngoài hỏi thăm, kết quả chẳng qua giống như tục ngữ nói “hồi quang phản chiếu”, đáp án như vậy khiến hai anh em nhất thời không thể chịu đựng, rõ ràng tâm lý đã chuẩn bị nhưng thật sự giờ đến lúc này, lòng tràn đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878773/quyen-8-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.