Hai người lặng thinh không nói, lắng nghe nhịp tim lẫn nhau, hơi thở Phó Thụy Dương cực nóng phả lên bờ vai Đường Tiểu Mễ, làn da như bị thiêu đốt, từng chút, từng chút, tay càng thêm siết chặt, ôm lấy thân hình Đường Tiểu Mễ, giống như đột nhiên sợ nàng trốn thoát.
Nơi mắt cá chân dường như truyền đến cảm giác đau nhói, Đường Tiểu Mễ hít một hơi lạnh, có lẽ lúc nãy ngã xuống đã bị trật cổ chân, bây giờ mới có cảm giác đau. Phát hiện nàng có gì không đúng, Phó Thụy Dương nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Tiểu Mễ khom lưng sờ sờ mắt cá chân: "Dường như bị trật chân rồi, hơi đau một chút". Một khắc không chú ý, chiếc khăn tắm vừa lúc nãy Phó Thụy Dương quấn quanh người nàng rơi xuống đất.
Phó Thụy Dương cười nhẹ một tiếng, nhặt khăn tắm lên, một lần nữa bao lấy nàng, ôm chặn ngang, Đường Tiểu Mễ xấu hổ không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, vùi mặt ở trong hõm vai hắn, một tay nhẹ nhàng bấu vào cổ áo của Phó Thụy Dương.
Phó Thụy Dương liếc mắt nhìn người đang vùi trong ngực mình, sải bước đi tới phòng ngủ, trong lòng có chút kinh ngạc, ôm nàng mới cảm thấy nàng rất nhẹ, cũng may, chỗ cần phát triển cũng phát triển rất tốt, Phó Thụy Dương có ý nghĩ hơi xấu xa, thậm chí suy nghĩ, có nên cho Đường Tiểu Mễ mập thêm chút nữa không.
Nhẹ nhàng đem người trong ngực thả trên giường, Đường Tiểu Mễ vội vàng kéo chăn kéo trùm kín người, chỉ lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878776/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.