Những người dân sống trên đảo rất nhiệt tình hiếu khách, dân chúng mộc mạc, chất phác, Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương nắm tay nhau, đi chân không trên bờ cát chẳng có mục đích, mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh trăng từ từ nhô lên, thỉnh thoảng có các cô gái địa phương mang giỏ hoa hồng đến bán, Phó Thụy Dương quyết định mua toàn bộ giỏ hoa, đều là hoa nhà trồng, nhìn xinh đẹp, tươi tốt, thuần túy tự nhiên. Đường Tiểu Mễ bẻ một nhánh gắn lên mũ che nắng, Phó Thụy Dương nhìn một chút, gật đầu: "Rất đẹp".
Nàng có chút xấu hổ mỉm cười, Phó Thụy Dương nắm thật chặt tay của nàng, trong khoảnh khắc, hi vọng thời gian dừng lại, không cần trở về Thành phố N, không cần lo lắng bệnh tình của Đường Kiếm và những đấu tranh giành lợi ích.
Bãi cát bên cạnh, có rất nhiều nơi nướng thức ăn và uống rượu, hai người cũng uống rượu. Đường Tiểu Mễ cũng không thể uống tốt loại rượu của địa phương này, chỉ cần một chút, gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ, gió đêm thổi qua, mang theo hơi thở biển, Phó Thụy Dương ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt mỉm cười, trong ánh mắt chứa đựng nhu tình vô hạn, vòng ngực ấm áp, có một chút ngây dại.
Giữa cái sân rộng có một khán đài để cây đàn piano, khách có thể tùy ý đàn, bên cạnh có một nữ ca sĩ người Indonesia thì thầm hát, Đường Tiêu Mễ đứng dậy đi tới giữa sân khoa tay múa chân nói gì với nữ ca sĩ đó, nàng cầm lấy cây đàn Piano, nữ ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878779/quyen-8-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.