"Thụy Dương, tháng giêng sẽ làm lễ đính hôn, còn lại từ từ sẽ làm tiếp." Phó Long Bưu tựa vào trên ghế nhắm mắt lại. Phó Thụy Dương không nói lời nào, trong đầu xuất hiện một bóng người, kinh hoảng, giữ một khoảng cách, tức giận, xấu hổ.
"Cháu cho rằng ta sẽ tùy tùy, tiện tiện tìm cháu dâu sao? Cháu đừng nhìn Đường Kiếm già rồi, chúng ta cùng một trong chiến hào lăn ra đây, hắn cũng không phải là người đơn giản, cháu cho là cháu gái Đường Kiếm là cô bé vô tích sự sao?"
"Cháu đừng cho là cô bé Tiểu Mễ kia đơn thuần vô hại, trình độ học vấn so ra kém hơn cháu, ở một khu nhà trọ không tên để đi học đại học, hiện tại thì giống như cũng không có công việc gì nghiêm túc, Đường Kiếm sao để cho cháu gái bảo bối của hắn sống qua ngày như vậy?" Phó Long Bưu chợt mở mắt, thoáng qua một tia trí giả. Phó Thụy Dương gật đầu một cái: "Cháu với nàng trước kia mặc dù không quen thuộc, nhưng cũng đã gặp nhau mấy lần, hiểu rõ nàng không khéo léo giống như bên ngoài mặt ".
Phó Long Bưu cười ha ha: "Cháu gái của Đường Kiếm không khéo léo sao? Thụy Dương, cháu cũng đừng xem nhẹ con bé này, mặc dù bây giờ Tuyền Lâm do Đường lão Nhị cầm quyền, nhưng bên trong, con bé này bỏ ra không ít công sức đấy".
Phó Thụy Dương cau mày: "Thế nhưng, cháu nghe nói Đường Tiểu Mễ ở đại học, học rất yếu môn chuyên nghiệp, thành tích cũng như thế".
"Hừ, thằng nhóc cháu chớ có giả bộ hồ đồ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878879/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.