Đường Kiếm và Phó Long Bưu nhìn nhau, cùng lúc nói ra: "Các cháu biết nhau?"
"Chúng cháu là bạn học ở trường Tiểu Cao". Phó Thụy Dương cười tao nhã lễ độ. Đường Tiểu Mễ cũng không nhớ đến, ông nội nói, đối tượng rất tốt là Phó Thụy Dương. Nghi ngờ nhìn Phó Thụy Dương một chút, sau đó gật đầu một cái, "Hắn là học trưởng của cháu ở trường Tiểu Cao".
"Được rồi, lão già, đừng cố nói chuyện." Trương Vân giận trách, trợn mắt nhìn Đường Kiếm một cái, sau đó sờ sờ lỗ tai Tiểu Mễ, "Hôm nay Tiểu Mễ chúng ta thích ăn sườn xào chua ngọt".
"Bà nội, bà thật tốt". Đường Tiểu Mễ vừa nhắc tới ăn, hai mắt tỏa sáng, "Chúng ta bắt đầu đi, ông nội Phó, người ngàn vạn lần không được khách khí nha".
"Được, được, vẫn là đứa cháu nhỏ hiểu chuyện a, đáng tiếc nhà chúng ta là tiểu tử hồ đồ". Phó Long Bưu tiếng nói rổn rãng mười phần, cười rất hào phóng. Nếp nhăn trên mặt Đường Kiếm nhất thời giãn ra, tiến tới bên tai Phó Long Bưu: "Lão Tiểu Tử, bảo bối ta đây không tệ chứ? Không có thua thiệt nhà các người chứ?"
Phó Long Bưu buồn cười chỉ vào Đường Kiếm, run run nói không nên lời, trừng mắt một cái, thu tay lại, gật gù hả hê đi tới bên bàn cơm ngồi xuống. Mắt Đường Tiểu Mễ bị giật mấy cái, ngoại trừ ở trước mặt nàng, rất ít khi thấy đến ông nội có vẻ mặt đáng yêu như vậy, quả nhiên là huynh đệ thân thiết của ông nội, quan hệ thật tốt, cái loại ăn ý đó là tồn tại trong xương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878882/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.