Trì Vọng không nói nhiều với Tiêu Phục.
Định kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn (x)
Bọn họ đến sân bay, đón ba người bạn học cấp ba của Trì Vọng. Cả ba ngồi dồn vào hàng ghế sau, chen chúc một chút nhưng vẫn đủ chỗ.
Vừa lên xe, một người bạn đã hỏi: "Trì Vọng, đây là người yêu cậu à?"
Trì Vọng đáp: "Đây là anh ruột tớ."
"Hả? Cậu có anh trai á? Sao tớ không biết?"
Bình thường Trì Vọng không thích nói về chuyện gia đình, nhưng tình huống này không thể không giải thích: "Tớ và anh ấy là anh em ruột bị thất lạc từ nhỏ, mới nhận lại nhau chưa bao lâu."
Nghe qua cứ như tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng lại là sự thật. Bạn học của cậu ai nấy đều kinh ngạc.
Tiêu Phục niềm nở hỏi: "Mấy em là bạn cùng lớp với Trì Vọng à?"
Một nam sinh cười hì hì: "Đâu có, em học cùng khối với cậu ấy, còn hai người này là đàn em khóa dưới. Ban đầu bọn em là khách hàng của Trì Vọng, sau đó mới thành bạn bè."
Tiêu Phục: "Khách hàng?"
Mấy nam sinh nhao nhao kể: "Trì Vọng hồi cấp ba siêu giỏi, làm đủ thứ việc. Cậu ấy từng cày game thuê cho em, lấy ba tệ để đánh lên một sao. Một tuần mà leo từ Kim Cương lên Vinh Quang Trăm Sao cho em luôn. Xong rồi còn chép bài hộ, kèm học nữa. Tiền tiêu vặt một tuần của em tầm bốn, năm trăm tệ, cuối cùng toàn chui vào túi cậu ấy hết."
"Không chỉ vậy đâu!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-ket-phan-meo-thieu-nu-nhieu-tien/2892830/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.