Trong hiện trường quá mức xấu hổ của Cận Thiếu Viễn, người đội mũ bảo hiểm màu vàng ở bên cạnh hắn cũng bật cười thành tiếng.
Cách chiếc mũ bảo hiểm, thanh âm có chút mơ hồ, tựa như tiếng âm vang.
Nhưng rất êm tai.
Việc đã đến nước này, Cận Thiếu Viễn từ bỏ giãy giụa, chỉ là dùng gậy trượt tuyết trong tay nhẹ nhàng chọt chọt đối phương.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói: "Đừng cười."
Kết quả đương nhiên là cười càng vui vẻ.
Cận Thiếu Viễn trầm mặc vài giây, ngay sau đó nỗ lực đứng lên, thuận tiện cũng kéo người mang mũ bảo hiểm màu vàng lên.
Nhưng mũ bảo hiểm màu vàng cười quá vui vẻ, đơn giản duỗi tay túm một cái, làm Cận Thiếu Viễn lại ngã phịch mông xuống.
Bọt tuyết bắn lên lả tả.
Không biết tại sao, nhìn thấy một màn này, trong đầu Đào Tri Việt thế nhưng xuất hiện ba chữ cái to.
KDL*.
*Viết tắt của 磕到了: Nghĩa là tui đã thấy sự tương tác siêu ngọt ngào và dễ thương của CP của tui rồi.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Nhiên vẫn còn đang cười, ánh mắt của hai người đạt thành nhất trí cách lớp kính.
Đây nhất định là đối tượng của Cận Thiếu Viễn.
Thật hiếu kỳ.
Điều càng đáng ngạc nhiên chính là, Cận Thiếu Viễn bị mắc kẹt trong tuyết, thế nhưng còn rất có đạo đức công cộng di chuyển đến rìa đường trượt tuyết, miễn cho ảnh hưởng đến người khác trên đường trượt.
So sánh với hình tượng vị tổng tài trung nhị trái pháp luật trước đây, nó đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là sức mạnh tình yêu sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-lau-roi/1552136/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.