Màn hình điện tử trước cửa phòng khám bệnh tắt đi, bên ngoài càng ngày càng ít bệnh nhân chờ khám, thời gian khám bệnh ngoại trú thông thường đã kết thúc.
Bác sĩ nam khoảng ba mươi bốn mươi tuổi vươn vai, thả lỏng cơ và gân cốt đã cứng một buổi chiều, cầm ly nước đi ra ngoài.
Phòng khám bên cạnh vẫn còn sáng đèn, nhưng bên trong lại không có ai, hắn hơi có chút ngạc nhiên nhìn vào bên trong đánh giá một chút, sau đó chào hỏi với nữ bác sĩ ở phòng khám đối diện.
"Hôm nay là ngày mấy, Tiểu Thẩm đến giờ về rồi sao?"
Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn, lười biếng nói: "Sao có thể, chắc là tiễn bệnh nhân đi."
"Chậc, tôi nói rồi, lúc này mới giống."
Nói xong, hai người vô cùng ăn ý mà cười cười.
"Đáng tiếc, không phải ngày nào lãnh đạo cũng đi thị sát.
Này không phải phí công sao."
"Cái gì mà phí công, người ta đó là tình người vô bờ bến, xem anh chua chưa kìa."
"Sao có thể gọi là chua, mới một năm đã làm phẫu thuật chính dung hợp xương khớp, tuổi này rồi, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, sao mà có thể chua được."
"Này mà không dám nghĩ? Lại qua mười năm nói không chừng bác sĩ trưởng cũng không đủ cho người khác xem, thiên tài mà."
"Ha ha ha ha, kết cấu của cô nhỏ rồi." Nam bác sĩ cố ý quét mắt liếc nhìn xung quan, hạ giọng xuống nói, "Tôi nghe nói, năm sau cậu ấy sẽ được chuyển đến chi nhánh liên tỉnh của bệnh viện Yến Bình, bệnh viện đó cùng hợp tác với một công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-lau-roi/1552139/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.