Lời nói nhỏ vụn nhu hòa như đám mây nhẹ nhàng rơi xuống.
Hoắc Nhiên sửng sốt ít nhất năm phút mới tìm lại được thanh âm của mình.
Mặc dù vẫn là nói năng còn lộn xộn.
"Tôi có thể đặt nó ở đây không? Tôi muốn đặt ở ngăn tủ chính giữa nhất, để tôi nghĩ xem, hay là lại làm một cái tủ đặc biệt nữa."
"Không đúng, không thể đặt ở đây, hẳn là phải mang theo bên người, nhưng cái lọ này có hơi lớn, tôi phải nghĩ là mang theo như thế nào đã."
Sau đó hắn thực sự nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh lớn như đang tự hỏi chuyện lạ.
Chương mới nhất tại [ TгЦмtг uуen.
m E ]
Đào Tri Việt nhìn hắn buông đôi mắt xuống, nhớ tới ngày đó khi lần đầu tiên gặp Hoắc Nhiên, hắn mang tây trang giày da bước ra từ trong đám đông, mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi chân mày anh khí bức người, khí chất rất xuất chúng, thoạt nhìn quả thực giống như người nào đó từ thế giới khác.
Mà hiện tại đươc ánh sáng hoàng hôn mỏng manh màu đỏ chiếu sáng, khoảng cách giữa họ lại gần như vậy, bởi vậy nên tất cả ảo giác xa lạ đều biến mất, chỉ cần với tay là có thể bắt lấy cảm giác chân thật.
"Đặt ở đây đi, tôi muốn đặt nó bên cạnh chiếc mũ rơm." Đào Tri Việt nhẹ giọng đánh gãy dòng suy nghĩ khẳng định đang chạy ngang của hắn.
"Hoàn cảnh ở đây thật tốt, bên cạnh có nhiều món đồ sưu tầm thú vị như vậy, bên ngoài còn có cây ngô đồng, đây là nơi tốt nhất."
"Hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-lau-roi/1552237/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.