"Tôi phải đến bệnh viện một chuyến."
"Bệnh viện thành phố?"
Tô Mặc Ngôn gật đầu, đã cầm xong túi xách, thấy Úc Diêu còn mở máy tính không có ý muốn đi, lẩm bẩm một câu: "Coi đừng làm quá trễ, lát nữa công ty sẽ không còn ai."
Nàng ám chỉ chuyện cuồng rình mò lần trước.
Bàn tay Úc Diêu cầm con chuột cứng đờ, rất ít người dùng loại ngữ khí này nói chuyện với nàng, đại khái là người bên ngoài đều cảm thấy nàng có thể chiếu cố tốt cho mình, mặc dù nàng vẫn là một người bình thường.
Tô Mặc Ngôn lại nhìn Úc Diêu một cái, "tôi đi trước."
Úc Diêu di chuyển chuột, tắt máy, "tôi đi cùng với cô."
"Đi với cô?" Tô Mặc Ngôn lặp đi.
"Tôi cũng muốn đi." Nói xong, Úc Diêu cảm thấy cần phải giải thích một chút, "tối hôm qua ba tôi vừa phẫu thuật xong, ở bên kia nằm viện."
Úc Diêu lại cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, Tô Mặc Ngôn thật sự là có chỗ nôn tốt, lúc trước gặp mặt cũng vậy, trực tiếp cọ kem lên, "chờ tôi một chút, tôi thay quần áo."
Cô ấy làm bất cứ việc gì cũng có phương án dự phòng, trong phòng làm việc có quần áo dự phòng.
Bất quá, hôm nay vẫn là lần đầu tiên dùng, Úc Diêu phát hiện nàng và Tô Mặc Ngôn ở cùng một chỗ, Tô tiểu thư liền có thể quấy rầy cô thêm một chút chuyện.
"Tôi chờ cô."
Tối hôm qua Úc Diêu ở bệnh viện chờ một đêm, không nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, hôm nay vẫn đến làm việc như thường lệ, hơn nữa vừa tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-treu-choc/1393147/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.