"Không ngủ được à?" Trần tỷ nhìn Lương Thiển đang cuộn tròn trên sô pha, trong lòng không khỏi xót xa.
Kể từ khi Lâm Tinh Thùy rời đi, Lương Thiển lại trở về trạng thái như trước. Cô không chỉ khó ngủ mà khi đã ngủ rồi, ác mộng vẫn luôn bám lấy. Trước đó, sau khi đến gặp bác sĩ Lâm Hiên, cô có một thời gian ngủ ngon hơn, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, tình trạng lại tồi tệ hơn.
Lương Thiển nhẹ nhàng lắc đầu. Vì không thể ngủ và vẫn phải làm việc, cô mệt mỏi đến mức không muốn mở miệng, sợ lãng phí chút ít sức lực còn lại. Từ khi trở về sau buổi chụp sáng nay, cô chỉ nằm dài trên sô pha để nghỉ ngơi. Khi quá mệt, cô chỉ nhắm mắt lại đôi chút, nhưng mỗi lần chợp mắt lại là một cơn ác mộng kéo đến làm cô tỉnh dậy trong sợ hãi.
Trần tỷ nhìn đồng hồ rồi nói: "Hành trình của Tiểu Tinh chắc cũng đã kết thúc, để tôi gọi nàng tới đây bầu bạn với em nhé?"
"Không cần." Lương Thiển xoa nhẹ thái dương. Hai ngày nay cô luôn thiếu ngủ, đầu óc lúc nào cũng choáng váng.
Hiện tại, cả cô và Lâm Tinh Thùy đều đang tập trung cho sự nghiệp, nếu có ai phải nhường nhịn thì người đó nên là cô, chứ không phải để Lâm Tinh Thùy phải hy sinh vì mình. Lương Thiển vốn không phải là người ích kỷ, và đặc biệt khi đứng trước Lâm Tinh Thùy, cô lại càng không muốn như vậy.
Nhất là bây giờ, Lương Thiển thực sự không biết phải đối mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-cho-chinh-toi-duoc-bieu-dien/1989375/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.