Yến Nhiên lắc đầu: "Đương nhiên không biết. Chỉ là năm nay vừa tròn một trăm năm thành lập quân đội, phía chính phủ coi trọng việc này là điều dễ hiểu. Hơn nữa, những năm gần đây, ngành giải trí phát triển mạnh mẽ, nên chính phủ cũng phải đầu tư vào lĩnh vực này, vì hầu hết thời gian rảnh rỗi của người dân đều tập trung vào giải trí. Các chương trình truyền hình liên quan đã được phát sóng, các bộ phim và ca khúc cũng không thể bị bỏ qua. Còn kịch bản phim mà em nhận được chỉ là một phần thưởng trong số đó thôi."
Lâm Tinh Thùy nằm trên xe bảo mẫu, quay đầu dùng ngón trỏ chọc vào má Yến Nhiên, trêu ghẹo: "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cười đến nỗi xương gò má chắc sắp bay lên rồi."
Yến Nhiên bị chọc đỏ mặt, hơi ngơ ngác rồi vội đẩy tay Lâm Tinh Thùy ra. Nơi vừa bị chọc bắt đầu ửng hồng, nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt. Nếu không phải Lâm Tinh Thùy chăm chú nhìn, thì có lẽ cô sẽ không nhận ra hiện tượng thú vị này. Người dễ đỏ mặt như Yến Nhiên không hiếm, nhưng cách mà màu đỏ lan ra đặc biệt như vậy thì Lâm Tinh Thùy chưa từng thấy bao giờ.
"Da chị dễ dị ứng vậy à?" Lâm Tinh Thùy lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng, đưa cho Yến Nhiên: "Bôi thử đi?"
"Không cần đâu, không phải dị ứng." Yến Nhiên vừa nói vừa cúi đầu xoa mũi, rồi lại ngẩng lên, cố tỏ ra bình thường. Lâm Tinh Thùy thấy vậy thì càng tò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-cho-chinh-toi-duoc-bieu-dien/1989434/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.