Đây là lần đầu tiên Giang Sách thử uống, vẫn là Vân Nam nồng đậm như thế, anh cảm giác cổ họng mình giống như là lần đầu tiên hút thuốc, có chút khó chịu cùng căng thẳng. Nhìn biểu tình biến ảo của anh, Sưởng Húc nhịn không được nở nụ cười: "Lần đầu tiên tôi uống cũng không kháng cự như vậy ”
Giang Sách có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái: "Cô cũng như vậy sao? ”
"Có một chút, mùi khói hơi nặng."
Giang Sách hiểu được, cô kháng cự không phải là vị đắng trong cà phê, mà là mùi khói hun khói trong cà phê.
"Chủ yếu là hương vị của nó quá bá đạo." Sưởng Húc nhịn không được tiếp tục giải thích, "Vừa vào miệng, toàn bộ khoang miệng cùng với cổ họng, dạ dày cơ hồ đều là hương vị của nó, tản mát ra trong mỗi một tế bào, giống như là muốn đem ra cắn nuốt. ”
Loại hình dung này, Giang Sách lần đầu tiên nghe, nói thật, anh không hiểu gì về thế giới cà phê, giống như là anhkhông hiểu gì về thế giới của cô vậy.
Cánh cửa của thế giới ngay trước mắt, anh đẩy ra, lại nhìn thấy một mảnh hư vô.
Mặc dù sợ hãi, vẫn gắng vượt qua, bởi vì Sưởng Húc ở đó, anh muốn tìm được cô.
Sợ anh không thể hiểu được, cô so sánh: "Giống như cảm giác uống trộm rượu đầu tiên."
"Trộm... cô có uống rượu sao? " Anh thật sự rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ tao nhã như cô, cũng sẽ làm những chuyện như ăn cắp rượu sao?
Sưởng Húc mỉm cười, mời nói: "Tôi tàng trữ rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-cho-phep-anh-duoc-thich-em/2266382/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.