Jonathan mở cửa cho Kerry. Ngôi nhà được chiếu sáng một cách lờ mờ và rất yên tĩnh.
- Robin đã lắng dịu. - Ông nói. - Mọi việc ổn rồi.
Hai nắm tay của Kerry giấu trong túi áo khoác, siết chặt vì sợ hãi và tức giận. Tuy nhiên, nàng vẫn cố gượng mỉm cười.
- Ôi, chú Jonathan, con đã gây phiền phức cho chú và cô Grace. Đáng lẽ con phải biết Robin sẽ hoảng sợ. Nó đang ở đâu?
- Nó đã trở lại phòng riêng. Và ngủ rồi.
Có phải mình đang mất trí? Kerry tự hỏi trong lúc nàng đi theo Jonathan lên gác. Phải chăng trí tuởng tượng của mình đang chơi khăm? Jonathan vẫn có vẻ hết sức bình thường.
Họ đến cửa phòng ngủ dành riêng cho khách, căn phòng màu hồng như Robin vẫn gọi, do các bức tường cùng màn cửa sổ và vải phủ giường đều có màu hồng nhạt.
Kerry đẩy cánh cửa mở ra. Trong ánh sáng phát ra từ một ngọn đèn ngủ, nàng có thể trông thấy Robin nằm nghiêng một bên cuộn tròn người như bào thai trong bụng mẹ, mái tóc nâu dài xõa ra trên mặt gối. Với hai bước dài, Kerry đến bên cạnh giường.
Má của Robin kê trong lòng bàn tay. Nó đang thở đều. Kerry ngước lên nhìn Jonathan. Ông đứng ở chân giường, đăm đăm nhìn nàng.
- Nó đã hết sức hoang mang. Vì con đã đến đây, chắc con sẽ đưa nó về nhà, - ông nói. - Xem kìa, cái túi xách đựng đồng phục và sách vở đã sẵn sàng. Chú sẽ mang xuống giúp con.
- Chú Jonathan, không có ác mộng nào cả. Nó đã không thức giấc, phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-cho-toi-goi-co-la-em-yeu/876082/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.