Vừa về đến Hải Nam, Phương Khải Dực đã mang Bạch Tĩnh Anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát vì sợ cô bị thương, cho dù cô có nói không sao và không muốn đi thì anh vẫn bắt cô đi cho bằng được.
Bạch Tĩnh Anh cầm tờ xét nghiệm bước ra khó chịu nhìn Phương Khải Dực “ Em đã nói là không sao rồi mà, anh thấy không em có bị gì đâu ”.
“ Anh biết! nhưng anh cảm thấy không an tâm sợ em bị thương ” Phương Khải Dực nhìn cô mỉm cười nhẹ một cái.
Anh lái xe đưa cô về Bạch Gia, anh vừa định bước xuống thì bị cô ngăn lại, còn không cho anh đậu xe ở gần Bạch Gia nữa.
Ánh mắt anh ngơ ngác không hiểu lý do gì, nhìn cô chằm chằm, Bạch Tĩnh Anh là sợ để anh gặp ba cô, ông ấy sẽ đánh chết anh mất.
“ Anh muốn bị ba em đánh chết sao? ” Bạch Tĩnh Anh cho anh cơ hội, nhưng ba cô thì cô không rõ, ông ấy đã ghét bỏ anh như vậy sợ khi vừa thấy anh đã đánh anh gãy chân rồi.
Phương Khải Dực nhìn cô ánh mắt có chút luyến tiếc, thật sự không muốn xa cô một chút nào, lần này về nhà cô tận một tháng mới quay lại Hải Nam, trường cô đang học hiện tại đã bị cơ quan điều tra, cũng có khả năng cô sẽ không quay lại Hải Nam mà học tập thẳng ở đây.
Dưới ánh mắt đó Bạch Tĩnh Anh cũng chỉ đành bất lực, từ lúc cô nói bỏ qua cho anh, cho anh cơ hội thì Phương Khải Dực như không rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ben-anh-lan-nua/1859439/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.