Ngu Văn Lạc cảm thấy không ổn, nói rằng mình bị chóng mặt dữ dội, liền chạy xuống bếp uống liền một cốc nước lạnh.
Ngu Duy Sanh thấy thế, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành.
Nhìn Sầm Tinh đứng ở cửa phòng tắm, giống như một chú chó nhỏ, khẽ ngửi ngửi vài lần nhưng vẫn mang vẻ mặt đầy bối rối, anh hơi do dự rồi cũng bước vào.
Vừa vào phòng tắm, hơi nước ấm còn sót lại trong không khí lập tức phả tới. Trong hơi thở của mình, Ngu Duy Sanh nhạy bén nhận ra một mùi hương quen thuộc.
Một chút ngọt ngào như có mùi kem, tựa như sự kết hợp giữa caramel và muối biển – loại mùi thơm ngọt ngào của một món tráng miệng hấp dẫn. Một tháng trước, ở khách sạn chủ đề của công viên giải trí, bên cạnh Sầm Tinh, anh cũng từng ngửi thấy mùi này.
Ngu Duy Sanh nhìn thoáng qua Sầm Tinh. Biểu cảm của cậu vẫn ngây thơ và trong sáng, như đang nói với anh rằng: "Có phải chẳng có gì cả đúng không?"
Đứa trẻ này, quả nhiên không hề hay biết chút gì.
Ngu Duy Sanh nín thở, nhanh chóng bước tới mở toang cửa sổ ra hết mức, sau đó kéo Sầm Tinh ra khỏi phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
Sầm Tinh chẳng hiểu chuyện gì, nghiêng đầu nhìn anh.
Ngu Duy Sanh thả tay, đặt lên vai cậu, nói: "Đứng im đó, đừng di chuyển."
Sầm Tinh vừa gật đầu, cả người đã đông cứng lại.
Vì Ngu Duy Sanh bất ngờ nghiêng người tới gần cậu. Khi Sầm Tinh theo phản xạ hơi ngả người về sau, anh đã ghé sát đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773457/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.