Anh không đếm, chỉ lặng lẽ nhẩm một, hai, ba trong đầu, sau đó hỏi: "Em đồng ý rồi, đúng không?" Đầu dây bên kia im lặng khoảng hơn mười giây. Ngu Duy Sanh có cảm giác mình vừa nghe được hơi thở nhẹ nhàng của Sầm Tinh. Khi anh cố gắng tĩnh tâm để lắng nghe rõ hơn, điện thoại bất ngờ truyền đến những âm thanh hơi hỗn loạn. Ban đầu là tiếng sột soạt rất khẽ, sau đó nhanh chóng bị tiếng động lớn hơn che lấp. Tiếng cạch vang lên qua loa điện thoại cũng đồng thời lọt vào tai anh từ khoảng cách không xa. Chỉ cách một bức tường, tiếng dép lê dồn dập đập lên sàn gỗ vang lên rõ ràng, từ xa dần tới gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng anh. Không gian đột nhiên yên lặng vài giây. Sau đó, cả từ chiếc điện thoại lẫn từ phía cửa phòng, cùng lúc vang lên tiếng gõ cửa đầy lễ phép. Ngu Duy Sanh không ngắt cuộc gọi. Anh cố nín cười, nhanh chóng bước xuống giường, đi tới mở cửa. Cậu bé đứng bên ngoài vẫn giữ điện thoại sát vào tai, ngẩng đầu nhìn anh. Trong nhà không bật đèn. Mắt Ngu Duy Sanh vừa mới quen với ánh sáng của màn hình điện thoại, giờ nhìn xuống chỉ thấy một bóng hình mờ nhạt. Anh không rõ biểu cảm trên gương mặt của Sầm Tinh, nhưng lại nhìn rõ đôi mắt của cậu. Dù chỉ là ánh sáng mờ nhạt nhất, khi phản chiếu trong đôi đồng tử ấy, cũng trở nên rực rỡ khác thường. Anh nghĩ, có lẽ cậu bé của anh đang cười. Sầm Tinh dùng tay còn lại kéo nhẹ vạt áo anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773460/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.