Quá mức bất ngờ, đến nỗi Ngu Duy Sanh hiếm khi ngơ ngác như vậy vài giây. Sau đó anh hoàn hồn, tiếp tục hỏi: "Không phải em nói sống rất vui vẻ sao?"
Sầm Tinh vẫn không nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu.
Bộ dạng này, ai cũng nhìn ra cậu đang có tâm sự. Bầu không khí trên bàn đột nhiên trở nên kỳ lạ, ánh mắt của ba mẹ Sầm Tinh nhìn về phía Ngu Duy Sanh cũng thay đổi, mang thêm vài phần ám chỉ.
Con trai vốn dĩ một lòng một dạ, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về Ngu Duy Sanh, bỗng dưng không muốn ở cạnh anh nữa, lại còn vẻ mặt đầy uất ức, vấn đề này xem ra không hề đơn giản, khiến người khác không khỏi suy đoán lung tung.
Ngu Duy Sanh cũng thấy rất bất ổn, nhưng lại không biết cụ thể là sao.
"Tinh Tinh là nhớ nhà nên muốn ở cùng ba mình phải không?" Anh lại hỏi.
Cuối cùng Sầm Tinh cũng ngẩng đầu, nhìn anh thật nhanh rồi lại cúi đầu xuống, lần nữa khẽ gật đầu.
"Tinh còn nhỏ mà, nhớ nhà là chuyện bình thường. Đúng lúc ba mẹ thằng bé ấy đều ở đây, hai người nên tụ họp vui vẻ vài ngày," ba của Ngu Duy Sanh lớn giọng nói, ánh mắt hướng về phía ba của Sầm Tinh, "thật ra khoảng cách cũng không xa, sau này cuối tuần lúc nào cũng có thể qua đây. Chuyển đến đây làm gì, để vợ con ở nhà à?"
"Hai người họ ở nhà có thể bầu bạn với nhau, còn Tinh Tinh thì khác, một mình thằng bé ấy ở xa như vậy," ba của Sầm Tinh nói.
"Ông nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773465/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.