Sầm Tinh chớp mắt thật nhanh vài lần, rồi lập tức phấn khích hẳn lên.
Cậu bước nhanh lại gần, cúi đầu nhìn bài thi trên bàn, gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Ngu Duy Sanh nhìn thấy, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
"Tiến bộ lớn như vậy, sao còn khóc?" Anh nói, "Tinh Tinh là một thiên tài nhỏ bị chôn vùi mà."
Sầm Tinh được khen đến đỏ mặt. Toàn thân cậu nhẹ bẫng, cảm giác buồn bực vừa nãy gần như tan biến hoàn toàn, trong lòng lấp lóe vài ý nghĩ tham lam trước đây từng bị bản thân phủ nhận.
Ngu Duy Sanh đã khẳng định cậu như vậy, chẳng lẽ không thể linh động một chút, coi như cậu đã đủ điểm qua? Nếu mình chủ động đề xuất, liệu có bị xem là quá mặt dày không nhỉ?
Cậu còn đang nghiêm túc cân nhắc, Ngu Duy Sanh đã đứng dậy: "Cũng may, còn kịp. Em cũng rửa mặt xong rồi, chúng ta đi thôi?"
Sầm Tinh mở to mắt ngơ ngác nhìn anh.
"Để chúc mừng em," Ngu Duy Sanh nói, "Tôi đã đặt chỗ xong rồi, đi nào."
Sầm Tinh lên xe, bất giác rơi vào trạng thái bối rối.
Chúc mừng này, là có ý gì? Chẳng lẽ Ngu Duy Sanh đã công nhận kết quả lần này của cậu, quyết đoán đưa cậu đi hẹn hò? Chuyện này có hơi đột ngột không?
Sầm Tinh cúi đầu nhìn mình, vẫn đang mặc đồng phục.
Cậu vốn nghĩ, ít nhất cũng phải có cả một ngày trọn vẹn, đầu tiên là đi triển lãm, sau đó ăn một bữa cơm, cuối cùng xem một bộ phim gì đó.
Nhưng nghĩ lại, hình như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773479/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.