Nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ đỏ mặt, ăn nói ấp úng, Lâm Uyển Bạch biết chắc tối qua còn chuyện khác xảy ra. Nhưng khi nghe đến câu nói sau đó, cô bất giác kinh ngạc hỏi: "Mẹ cô đã về?"
"Ừm." Trịnh Sơ Vũ gật đầu: "Sáng sớm hôm nay bà xuống máy bay, bảo tôi truyền đạt lại với chị, trưa nay bà muốn ăn cơm với chị!"
Nếu không phải vì Lục Học Phương sáng sớm đã gọi điện tới, có thể Trịnh Sơ Vũ vẫn còn nằm lại trong vòng tay ấm áp đó thêm một lúc nữa, càng nghĩ, nhiệt độ trên gương mặt càng nóng lên. Sợ bị vạch trần, cô ấy vội cúi đầu xuống.
Lâm Uyển Bạch không chú ý tới những chi tiết ấy, chỉ nghĩ tới những lời từng nói với Hoắc Trường Uyên, bèn đồng ý gật đầu: "Được."
Gọi điện báo cho Hoắc Trường Uyên rồi lên gác thay quần áo xong xuôi, cô cùng Trịnh Sơ Vũ xuất phát rời khỏi biệt thự.
Họ tới một nhà hàng đồ Ý, họ tới hơi sớm một chút nên phải vào bàn ngồi đợi thêm lúc một lúc.
Khoảng hơn mười phút sau, có một người phụ nữ xinh đẹp tuổi trên dưới năm mươi từ cửa đi vào. Bà mặc một bộ đồ màu đen, trang điểm đứng đắn, đeo kính râm, đi vào dưới sự dẫn dắt của người phục vụ.
"Mẹ, ở đây!"
Trịnh Sơ Vũ lập tức đứng dậy khỏi ghế, không cẩn thận làm đổ ly nước.
Lục Học Phương trong chớp mắt đã đi tới trước mặt họ, trừng mắt với con gái, vừa cười vừa mắng: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cứ vụng về hậu đậu như vậy hả!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033689/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.