Ngắt điện thoại xong, biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Chính Mai vẫn còn nguyên vẻ khó tin.
Lục Tịnh Tuyết không hiểu rõ tình hình, quan tâm hỏi: "Mẹ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sau khi Nguyễn Chính Mai thuật lại tình hình một lượt, phản ứng của Lục Tịnh Tuyết cũng giống bà ta y hệt, trợn tròn mắt vẻ khó tin, thảng thốt kêu lên thành tiếng.
"Cái gì?" Lục Tịnh Tuyết lắc đầu, vẫn không dám tin: "Không, sao có thể!"
"Mẹ cũng không muốn tin đâu! Nhưng người này là người trong Cục, không thể nào tung tin giả được!" Sắc mặt Nguyễn Chính Mai nặng nề, một lần nữa nhìn vào giờ hiển thị trong di động: "E là sáng sớm mai đã thả người rồi!"
"Sao lại như vậy hả mẹ, con không hiểu nổi!" Lục Tịnh Tuyết liên tục lắc đầu: "Chuyện này ngoài chúng ta ra, không ai có thể kéo anh ấy ra ngoài nổi!"
Nguyễn Chính Mai chậm rãi nói: "Vì bên phía Hồng Kông đã rút đơn tố cáo rồi..."
"Rút đơn?" Lục Tịnh Tuyết sửng sốt, kích động vô cùng: "Ông già họ Lê đó không lẽ bị nước tràn vào đầu hay bị điên rồi? Bị hụt một khoản vốn lớn như vậy, người mong Hoắc Trường Uyên vào tù nhất phải là ông ta mới phải chứ, lại còn rút đơn?"
Sắc mặt Nguyễn Chính Mai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bà ta bực dọc nói: "Làm sao mẹ biết được. Không chỉ rút đơn, hơn nữa nghe nói còn bảo lãnh để thả Hoắc Trường Uyên ra!"
Lục Tịnh Tuyết loạng choạng lùi sau mấy bước, thẳng thừng ngồi phịch xuống ghế.
"Con vẫn cảm thấy không thể tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033724/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.