"... Được lợi?" Lâm Uyển Bạch chau mày.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Bỗng dưng, cô ngửi thấy mùi lừa lọc.
Lâm Uyển Bạch mím môi, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn được lợi gì..."
"Em cứ nói có đồng ý hay không đã." Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, chỉ nói.
"..." Lâm Uyển Bạch có phần do dự, không lập tức đồng ý ngay.
Hoắc Trường Uyên cũng không có ý miễn cưỡng, chỉ hờ hững buông một câu: "Không đồng ý thì thôi!"
Sau đó anh rút bao thuốc trong túi ra, định đi tới khu vực hút thuốc lá.
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế rầu rĩ, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt nhỏ vì cảm xúc không vui mà trông xám xịt, cũng khiến tâm trạng của cô chua xót theo.
Cô cắn răng, nói với theo bóng lưng cao lớn: "... Em đồng ý!"
Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn dừng bước, quay người lại. Anh không nói gì, nhưng đã đút cả thuốc lá và bật lửa trở lại túi.
Lâm Uyển Bạch thầm thở hắt ra một hơi, trở về trước mặt bánh bao nhỏ, giơ tay xoa xoa mái đầu nấm hơi xoăn của nó.
Xúc cảm mềm mại từ bàn tay truyền tới, cô bỗng nóng đầu mà nghĩ, vì con trai thì dù có làm chuyện gì cũng xứng đáng cả.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về thằng bé: "Bảo bối, con đừng buồn, con rất muốn được như bạn nhỏ kia cưỡi ngựa lớn đúng không? Bạn nãy mẹ giúp con nói với bố rồi, bố con đã đồng ý cho con cưỡi!"
"Thật không ạ?" Bánh bao nhỏ ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt to
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033792/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.