Ngay cả chiếc thùng nhựa dùng để đựng cá câu được cũng lảo đảo chực đổ, phát ra động tĩnh không hề nhỏ.
Hai con người đang ngồi học hỏi đều giật nảy mình, ngay cả bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh cũng bất ngờ.
Sau khi cầm ghế nhỏ ngồi xuống, ánh mắt âm u của Hoắc Trường Uyên cứ nhìn chằm chằm về phía bên này, sự lạnh lùng nơi đáy mắt là không hề che giấu. Thời tiết rõ ràng là ngày xuân ấm áp nắng đẹp vậy mà anh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Dù là một người có định lực đến đâu, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng không hề dễ chịu.
"Khụ!" Diệp Tu hắng giọng, buông tay ra: "Tiểu Bạch, cứ giống như ban nãy anh dạy em là được rồi. Em ngồi câu đi, nếu có gì không biết thì cứ hỏi anh. Câu cá không khó, chỉ cần tĩnh tâm lại là được!"
"Ừm, vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Một tay cô ôm bánh bao nhỏ, một tay cầm cần câu.
Ánh mắt mang một sự tồn tại cực kỳ lớn bên cạnh cuối cùng cũng tạm thời biến mất. Trong tầm mắt, cô có thể nhìn thấy anh vung cánh tay, buông cần câu xuống mặt sông. Sau một màn sóng nước xôn xao, cá bắt đầu nổi lên.
Trong phút chốc, bờ sông trở nên yên ắng.
Diệp Tu nói không sai, câu cá quan trọng nhất là tĩnh tâm, bây giờ chỉ cần tĩnh tâm đợi dây câu động cũng là một cách để thử thách lòng kiên nhẫn của con người.
Lâm Uyển Bạch bất giác len lén liếc sang bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên ngồi dạng hai chân ra ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033856/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.