Lâm Uyển Bạch nhanh chóng ngẩng đầu lên trong lòng anh, chớp chớp đôi mắt: "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại ở đây?"
"Lên nhà rồi nói." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Anh khóa xe lại, ôm lấy cô rồi đi thẳng vào trong tòa nhà.
Từ sau khi hai người họ chia tay đã lâu rồi không còn cùng nhau lên nhà trong một tư thế thân mật như vậy. Eo bị cánh tay dài của anh ôm chặt, mỗi bước đi lên bậc thềm dường như lại càng thêm dính sát, đèn cảm ứng sáng lên từng tầng.
Mở cửa bước vào nhà, sau khi thay giày, Lâm Uyển Bạch vội vàng hỏi lại lần nữa: "Hoắc Trường Uyên, chẳng phải anh nên ở Lâm Thành sao, sao lại có mặt ở đây? Còn nữa, anh đợi bao lâu rồi, sao không nói luôn với em một tiếng trong điện thoại?"
"Em hỏi liền một lúc nhiều câu như vậy, anh nên trả lời câu nào?" Hoắc Trường Uyên nhìn cô, như đùa như thật.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, có phần ngượng ngập.
Ban nãy khi đi lên cô có chú ý, bên cạnh xe có mấy đầu lọc, có lẽ lúc gọi điện thoại cho cô anh đang đợi ở đây rồi. Rõ ràng là anh muốn tạo bất ngờ cho cô, có điều cô lại rất xót xa, cô ngước mắt lên lần nữa: "Hoắc Trường Uyên, ngày mai anh còn phải đi làm mà đúng không? Quay về cũng phải mất hơn hai tiếng lái ô tô, như vậy có vất vả lắm không..."
"Không quay về nữa." Hoắc Trường Uyên nói như vậy.
"Hả?" Lâm Uyển Bạch sững người.
Sau đó cô lập tức nhíu mày, muốn khuyên anh đừng để ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033986/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.