Cuối tuần nhanh chóng tới gần.
Sáng sớm tỉnh dậy, Lâm Uyển Bạch liền ra siêu thị, mua không ít thức ăn về.
Buổi trưa, cô úp mỳ ăn đơn giản, ăn xong thì nhìn đồng hồ, thầm nhẩm tính thời gian trong lòng. Hai giờ chiều chuyến bay của Hoắc Trường Uyên hạ cánh, chỉ còn khoảng gần ba tiếng nữa là anh trở về, cô bỗng có chút chờ mong.
"Đợi anh về, xem anh giải quyết em ra sao!"
Nhớ tới câu nói này của anh trong điện thoại, Lâm Uyển Bạch bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, có lẽ anh không định ngay ban ngày đã...
Nhưng cô cũng lập tức nhớ tới một ngày nào đó trước đây, đâu phải anh chưa từng, sau đó tim càng đập dữ dội hơn. Lâm Uyển Bạch đứng lên, dùng tay quạt quạt lên mặt sau đó ra ban công đi vòng vòng.
Chuông di động đột ngột vang lên, Lâm Uyển Bạch phản ứng lại, tức tốc nhận máy.
Khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô không khỏi sững sờ, ngập ngừng đưa lên tai: "Alô, anh Yến Phong ạ?"
"À vâng... em biết rồi... Không sao ạ, đương nhiên là được, vâng! Bye bye!"
Nhanh chóng ngắt máy, Lâm Uyển Bạch khẽ nhíu mày, biểu cảm trở nên hơi bối rối.
Khi kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường chạy tới số 3, trên hành lang loáng thoáng vang lên những tiếng bước chân vững chãi. Khi nó biến mất, cánh cửa ra vào cũng đồng thời vọng tới tiếng gõ.
Lâm Uyển Bạch đang đứng trong bếp rửa hoa quả, bất chấp việc tay đang ướt át chạy vội ra ngoài. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034078/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.