"... Em nào có!"
Giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, Lâm Uyển Bạch lập tức phản bác.
Bị anh nhìn chằm chằm không buông, cô càng cảm thấy không tự nhiên, cô ấp úng nói: "Chẳng phải anh nói hàng xóm với nhau nên giúp đỡ lẫn nhau sao!"
"Đút cho anh." Hoắc Trường Uyên đẩy cái bát trong tay ra.
Ba chữ bá đạo ấy đủ để liên tưởng tới quá nhiều thứ khác...
Lâm Uyển Bạch mím chặt môi: "Anh không ăn thì thôi."
"Nhỏ mọn!" Hoắc Trường Uyên bĩu môi, thu lại bát về, cầm thìa múc từng chút một, cổ họng khàn đặc đờm: "Cái đồ ngốc nghếch nhầm hoa thủy tiên thành hành bị trúng độc vào bệnh viện, anh còn từng đút cho em đấy!"
"..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, hình như đúng là có chuyện này.
Hoắc Trường Uyên ăn được mấy miếng, chẳng mấy chốc nhíu mày: "Sao chẳng có mùi vị gì vậy."
"Anh bị ốm rồi, chỉ có thể ăn nhạt vậy thôi." Lâm Uyển Bạch câm nín.
Đã bị ốm mà còn đòi hỏi nhiều như vậy, có giỏi thì đừng có ốm!
Hoắc Trường Uyên tiếp tục ăn, giữa chừng ngẩng lên lườm cô một cái: "Vậy khi nào anh khỏi bệnh, em lại nấu cho anh bát mỳ đấy."
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch nể tình anh đang ốm, gật đầu.
Nhưng mà sao người này lại chung thủy một lòng với mỳ thế không biết!
Tuy ăn cháo không nhanh như lúc ăn mỳ nhưng cuối cùng anh cũng chậm chạp ăn hết. Anh bỏ thìa vào bát rồi đưa cả cho cô.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, đặt sang bên cạnh, rồi đưa cho anh đủ số viên thuốc đã chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034225/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.