Nhớ anh không?
Lâm Uyển Bạch ngẩn ra vài giây, rồi đột ngột lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên dường như đã cười khẽ, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy một chút: "Nhưng anh nhớ, phải làm sao đây?"
"..." Ngón tay Lâm Uyển Bạch co quắp lại.
Hoắc Trường Uyên tiếp tục ngả người về phía trước, hơi thở nóng rẫy kẹp từng chữ một bò vào ốc tai cô: "Không chỉ muốn hôn em, mà còn muốn..."
Phía sau eo có một bàn tay phủ lên, cô bị động va phải lồng ngực của anh.
Chóp mũi va mạnh, rất đau, nhưng phần nhiều là bỏng rát vì luồng nhiệt ấy.
"Hoắc tổng..."
Lâm Uyển Bạch đẩy anh ra: "Hoắc Trường Uyên!"
Cho dù cô đẩy được anh ra xa một chút, nhưng bàn tay sau eo vẫn bám rất chắc, hoàn toàn không có ý định để cô rời xa phạm vi của anh.
Cảm nhận được bàn tay của anh dần dần không còn nghiêm túc nữa, Lâm Uyển Bạch nghiến răng: "Nếu anh còn không buông ra, em hét lên đó!"
"Anh nhớ câu này em từng nói rồi." Hoắc Trường Uyên cúi mặt xuống, nhìn cô chăm chú, ngữ khí chậm rãi: "Hình như anh cũng từng nói rồi, em có thể mặc sức hét, anh thích em hét, càng hét anh càng sướng!"
Lâm Uyển Bạch trừng mứt, lần này thực sự câm nín không nói được câu nào.
Đúng vào thời điểm này, hai phòng vệ sinh hai bên trái phải lại không có ai đi ra, cũng không có ai đi vào.
Lòng bàn tay Hoắc Trường Uyên đã phủ lên lưng cô, bụng ngón tay dường như đang vân vê vạt áo, sau đó bất ngờ lôi kéo rất mạnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034251/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.