Lâm Uyển Bạch vội vàng lấy đại một mớ rau chân vịt rồi bỏ vào xe hàng.
Khi tất cả các loại rau đã mua xong, khuôn mặt ửng đỏ của cô cuối cùng mới dịu bớt. Khi đẩy xe tới quầy thu ngân thanh toán, Hoắc Trường Uyên chợt dừng lại.
"Đợi chút."
Lâm Uyển Bạch không hiểu: "Hả?"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, giật giật khóe môi: "Còn thiếu một thứ chưa mua."
"... Còn gì chứ?" Lâm Uyển Bạch liếc nhìn xe hàng, sau khi kiểm tra phát hiện không hề bỏ sót thứ gì.
Hoắc Trường Uyên im lặng, quay người đi về phía một gian hàng nào đó.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy đành phải đi theo, có điều sau khi tới nơi, cô gần như cúi gằm, vùi mặt xuống xe hàng.
Trên giá bày la liệt đủ các loại hộp nhỏ muôn màu xanh đỏ, những slogan quảng cáo như "Cực kỳ mỏng nhẹ", "Ốc vít sinh lực" quả thực khiến người ta nhìn mà muốn ngất xỉu, hít vào rồi không biết phải thở ra thế nào.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày với cô: "Em chọn đi?"
"Em... Em không biết..." Lâm Uyển Bạch lắp bắp, không biết phải nhìn về phía nào.
"Thứ này không chỉ dành cho anh, em cũng có phần, hiệu quả tốt mới được." Hoắc Trường Uyên cầm một hộp lên, từ tốn phân tích.
"... Em đã nói là em không biết mà!" Khuôn mặt khó khăn lắm mới trở lại bình thường của Lâm Uyển Bạch bắt đầu bốc hỏa.
Bàn tay ghì chặt xe hàng bắt đầu đổ mồ hôi, cô luôn có cảm giác những người đi ngang qua đều đang nhìn về phía mình, quả thực sắp phát điên.
Một lúc lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034265/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.