Lâm Uyển Bạch được anh ôm trong lòng, đập vào tầm mắt là góc nghiêng cương nghị và phần cơ hàm đưa ra của anh.
"Ông à..." Lý Huệ ai oán kêu lên.
Lâm Dũng Nghị nhất thời có chút mất mặt. Ông ta hắng giọng, nhíu mày nhắc nhở: "Trường Uyên, đây dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình bác."
Dường như ông ta đang bóng gió nhấn mạnh việc mình dạy dỗ con gái là lẽ hiển nhiên.
"Việc hợp tác giữa Lâm Thị và Hoắc Thị, Chủ tịch Lâm đang cân nhắc đổi bên A phải không?" Hoắc Trường Uyên giật giật khóe miệng, ngữ khí rất thản nhiên.
Sắc mặt Lâm Dũng Nghị hơi đổi khác. Ông ta chỉ cân nhắc vài giây rồi xua tay: "Thôi bỏ đi bỏ đi! Chung quy vẫn là người một nhà, ai đúng ai sai cũng không cần phải truy xét tới cùng. Ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, răn dạy cũng răn dạy rồi, chuyện này dừng lại ở đây!"
Ngay sau đó, ông ta bèn quay người bỏ ra ngoài trước.
"Bố!" Lâm Dao Dao vẫn không cam tâm.
Lý Huệ quan sát một lúc lâu, lúc này cũng không dám nói gì nhiều, đành kéo con gái: "Được rồi Dao Dao, chúng ta đi thôi!"
Tang Hiểu Du đang nằm bò trên ban công hóng gió cũng đã chạy vào, cuối cùng cũng có thể cáo mượn oai hùm một lần, xua tay ra ngoài như đuổi ruồi: "Đi đi, đi đi! Đi hết đi, khẩn trương!"
Cô ấy đóng cửa rầm một tiếng, cuối cùng thế giới cũng được thanh tịnh trở lại.
Hai chân Lâm Uyển Bạch mềm nhũn, trong lồng ngực vẫn đè nén một làn hơi giờ mới từ từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034269/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.