Cô không biết mọi chuyện phát sinh như thế nào.
Cô chỉ nhớ mình khóc không ngừng, khóc đến thương tâm, hình như là cô lại trờ thành cô bé của hai mươi năm trước bị lạc giữa con mưa to. Toàn thân cô run rẩy, mọi người trên đường đều vội vã đi qua, không ai để ý đến cô.
Nhưng đột nhiên, có người ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, mang cô thoát khỏi đoạn ký ức kia.
Cô cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ giúp cô xua đi nỗi sợ hãi.
Ôn Uyển chậm rãi mở mắt ra, cô phát hiện Quyền Thiên Trạm đang cúi đầu hôn mình.
Anh hôn lên nước mắt trên mặt cô, một lần lại một lần để xóa đi bi thương trong mắt cô.
Trong nháy mắt, mọi đau thương như tan biến hết, thay vào đó là sự kinh ngạc và khiếp sợ.
Cô khiếp sợ đến ngưng hoạt động, ngay cả khóc cũng quên. Mà anh hình như cảm nhận được sự thay đổi của cô nên chợt đem đôi môi nóng bỏng quyện lấy cánh môi cô…
“A...”
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lại nhanh chóng bị ngăn lại.
Đầu lưỡi anh càn quét, linh hoạt xông vào miệng cô.
Cô thử đẩy anh ra nhưng mùi vị vừa xa lạ vừa hấp dẫn nhanh chóng lấy đi ý thức của cô.
Ngực anh tràn ngập sự ấm áp làm cô cảm thấy rất an toàn.
Ở đây, không ai có thê tổn thương cô…
“Ôn Uyển...”
Anh gọi tên cô bằng giọng nói nhẹ nhàng, cô hình như bị thôi mien ngã vào sự ấm áp của anh, cô bứt cúc áo anh trong vô thức cũng như tìm kiếm hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-quen-em-di/195018/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.