Hoài Từ lại không yên ổn nổi, hoảng loạn mà tránh khỏi ôm ấp của A Giáng, chắp tay trước ngực, cực lực làm chính mình bình tĩnh trở lại.
“A Di Đà Phật…… A Di Đà Phật……”
A Giáng nhìn tiểu ni cô một mực niệm kinh như vậy, nhịn cười vuốt chóp mũi Hoài Từ một cái, cười nói: “Niệm cho tốt.” Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía những người khác trong phòng thiền, đánh lên trán từng người một.
Trong lòng mấy người kia vốn sinh nghi ngờ với cô nương này, trời tuyết lớn đến vậy mà xiêm y của tiểu nha đầu này lại đơn bạc như thế, cũng không biết là từ nơi nào chạy ra, hiện giờ hành động lại còn quỷ dị, liên tục đánh người, đánh đến mấy người vừa kinh ngạc vừa tức giận, muốn tiến lên giữ chặt nàng ấy yêu cầu giải thích.
Hoài Từ lúc này đã bớt choáng váng, thấy thế không ổn, liền bước nhanh đến, chắn trước người A Giáng, cúi đầu nói: “Thí chủ đừng giận, ta nhận biết A Giáng cô nương! Nàng ấy…… Nàng ấy không phải vô cớ gây rối.” Lời này Hoài Từ nói ra đến chính nàng còn có vài phần không tin, quay đầu lại nhìn A Giáng, muốn hỏi nàng ấy đến tột cùng là như thế nào.
A Giáng cũng định nói rõ ràng với nàng, nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Nếu chậm trễ, chẳng may hóa xà ngửi được mùi, Phật quang của Từ Bi Sát căn bản không bảo hộ được những người này.
“Còn ngây ngốc làm gì? Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên trị thương thì trị thương.” A Giáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-khuoc-tu-chuyen-nhan-gian/2936969/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.