Ban ngày chắc chắn không thể cúng tế linh hồn đã khuất, nên đợi khi đêm xuống, Lăng Sương liền dẫn Thôi Sở ra sân, lấy vàng mã và nến đã chuẩn bị kỹ càng ra, yên lặng cùng Thôi Sở cúng tế.
Lão sư phụ điều khiển rối cũng không ra ngăn cản, hắn biết đồ nhi này từ trước đến nay lòng dạ mềm yếu, chắc hẳn là muốn cho con rối thực hiện tâm nguyện cuối cùng, trước khi luyện chế nó. Hắn nhẹ nhàng mở một khe cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên người Thôi Sở. Con cương thi này không giống với những con hắn từng gặp trước đây, không có chút hung ác nào, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng. Tuy là hàng thượng phẩm trong việc luyện chế rối, nhưng cương thi không có hung khí như vậy thì dù có luyện thành rối, chỉ sợ cũng chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu.
Thật đáng tiếc.
Lão sư phụ điều khiển rối lắc đầu thở dài, sau khi đóng cửa sổ lại, không tiếp tục nhìn trộm động tĩnh bên ngoài nữa.
Ban đầu Thôi Sở mặc hỉ phục, hiện tại đã thay sang áo tang, trên trán còn có thêm một dải băng trắng. Lúc này, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, nhuộm chút sắc ấm lên khuôn mặt trắng bệch.
Lăng Sương nhìn Thôi Sở bỏ từng tờ từng tờ giấy tiền vàng mã vào chậu than, vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ khóc lóc thảm thiết, nàng còn chuẩn bị sẵn khăn trong tay áo, chuẩn bị cả những lời an ủi, chỉ cần Thôi Sở khóc thút thít sẽ đến dỗ dành. Nhưng Thôi Sở không nói một lời, nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-khuoc-tu-chuyen-nhan-gian/2937007/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.