Tối hôm đó, Tuyết Tình đột nhiên nhắn tin cho Nguyên Anh hỏi:
"Cậu thích anh Minh Hạo phải không?"
Nguyên Anh nhíu mày. Đến nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ. Ngón tay thon dài nhanh chóng di chuyển trêи bàn phím laptop. Nhưng đột nhiên cô khựng lại, đem toàn bộ nội dung tin nhắn vừa đánh xóa bỏ. Thay vào đó là vỏn vẹn một từ:
"Phải."
.............
Sáng hôm sau, Nguyên Anh phải đến nhà Tuyết Tình tiếp tục nhiệm vụ an ủi. Là đám người kia khó dễ cô đủ đường. Hơn nữa đi thể hiện một chút chân thành, quan tâm của bản thân cũng không phải không tốt.
Nhưng vừa tới, Nguyên Anh đã bắt gặp Minh Hạo đứng ở cửa phòng, sắc mặt rất không tốt. Hắn vừa thấy Nguyên Anh liền quay sang liếc cô. Ánh mắt không hề giấu hận ý. Hắn tiến lại, bắt lấy cổ tay Nguyên Anh siết mạnh, tức giận hỏi:
- Cô làm gì?
Xem thái độ này, hẳn cũng chỉ có thể vì Trương Tuyết Tình thôi.
Nguyên Anh ngay lập tức tỏ ra vô tội, thản nhiên nói:
- Đùa một chút thôi mà. Là Tuyết Tình đột nhiên hỏi tôi như thế? Tôi cũng chỉ trả lời vừa lòng cô ấy thôi. Anh nói xem, nếu tôi trả lời không phải cô ấy sẽ không tin. Vậy chi bằng nói phải để đỡ mất thời gian nghi ngờ nhau.
Hơn nữa tôi thật sự thích anh đó.
Minh Hạo khó tin, nhíu mày khinh thường, mỉa mai:
- Đùa ai vậy? Cô mà lại thích tôi?
- Tại sao không? Thích không cần lí do. Chỉ đơn giản là người đó nên yêu thích thôi.
Minh Hạo không nói một lời liền quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/191361/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.