Khoảng thời gian tiếp theo, Hề Hề gần như không gặp được Độc Cô Ngạn, mỗi ngày hắn đi sớm về muộn, khi hắn ra ngoài nàng còn đang làm mộng đẹp, khi hắn trở về nàng đã đi ngủ, mấy ngày nay nàng cố gắng thức đến giờ tý, muốn gặp hắn nói mấy câu, nhưng cứ vừa qua khỏi giờ tý là trước mắt nàng đầy mây mù, bất giấc ngủ quên mất, ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện mình lại nằm trên giường.
Lẽ nào chứng mộng du của nàng tái phát?
Hôm nay nàng cố ý kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng Độc Cô Ngạn, chống cằm ngơ ngác nhìn phía trước chờ hắn trở về. Bóng đêm ngày một buông xuống, cho đến khi vạn vật yên lặng nàng vẫn không nhìn thấy dáng người cao gầy của Độc Cô Ngạn đâu.
“Nhị Nha, nếu lát nữa ta ngủ quên em nhớ huých ta một cái gọi ta tỉnh lại nhé. Nếu em không làm ta tỉnh lại được thì bảo Đại Mao mổ ta một cái, nhất định ta sẽ tỉnh lại được.” Hề Hề quay đầu nghiêm túc nói với Nhị Nha.
Nhị Nha “ngao” một tiếng, nhìn chằm chằm mái hiên trước mặt, vui vẻ vẫy đuôi. Đại Mao không hoạt bát như thường ngày, ngược lai yên tĩnh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cùng một phương hướng với Nhị Nha.
Qua giờ tý, một mùi hương hoa mai thổi qua, bóng người nhỏ gầy của Hề Hề nhẹ nhàng ngã xuống. Tiêu Tiếu Sinh ôm Duy Âm từ mái hiên phía trước nhảy xuống, nhẹ nhàng buông Duy Âm ra, sau đó xoa đầu Nhị Nha khen ngợi: “Nhị Nha làm tốt lắm.” Nha đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-nhe-cut-roi/2638461/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.