Thấm thoát lại đến mùa xuân, mùa xuân năm ấy đẹp lắm, theo trí nhớ của Thúy Vân thì nó vẫn như vậy, chim én bay lượn đầy trời như những chiếc thoi, những bông hoa lê trắng muốt, những đồi cỏ xanh, xanh tận đến chân trời. Tiết Thanh Minh có lễ Tảo Mộ và hội Đạp Thanh nên thiên hạ gần xa nô nức đi trẩy hội rất đông, ngay cả ba chị em nhà Thúy Kiều cũng không khác thiên hạ là bao!
Khác, chỉ khác một chỗ, Thúy Vân năm nay đã không còn là Thúy Vân của ngày xưa nữa rồi.
Nhớ lại năm đó, Thúy Vân là kẻ hào hứng nhất trong ba người, thậm chí còn hơn cả Vương Quan, chỉ có điều nàng giấu kín trong lòng, bên ngoài cũng không có biểu hiện gì nhiều!
Thúy Vân vuốt nhẹ lại tóc mái vừa bị gió thổi rối lại, chầm chậm nghiêng đầu quan sát phố xá tấp nập. Tài tử giai nhân dập dìu như nước chật cứng cả con phố, khăn áo đủ màu đủ sắc, xe ngựa nhiều đếm không hết, người ta kéo nhau lên viếng thăm, thắp hương, cầu nguyện và cúng lễ tại các ngôi mộ của thân nhân. Những thoi vàng giấy được rải ra, tro tiền giấy phất phới bay trên không trung, đâu đó thoang thoảng mùi khen khét hòa lẫn vào vị nhang khói dày đặc như sương mù ở nơi đây.
Sau một hồi cúng bái, chị em Thúy Kiều Thúy Vân cũng bắt đầu thong thả ra về. Cả bọn đang thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, dòng suối nhỏ êm ái chảy bên cạnh, phong cảnh hữu tình, cuối ghềnh lại có một cây cầu nhỏ bắc ngang.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/861791/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.