Lời nói của Lạc Tinh Vũ vô cùng có tác dụng, Giản Húc tựa hồ sửng sốt mất năm giây cũng không nói lên lời.
Lạc Tinh Vũ lại muốn thừa thắng xông lên, thời điểm đang định nói thêm vài câu tàn nhẫn hơn, cổ tay liền bị Nguyên Dục không nặng không nhẹ mà nắm lấy. Cậu lùi ra sau lưng Nguyên Dục, ngay cả tầm mắt cũng bị hắn chắn mất.
Cậu không nhìn thấy biểu tình hiện giờ của Nguyên Dục, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự lãnh lẽo trong giọng nói của hắn: "Vẫn chưa xem đủ à?"
Trong mắt Nguyên Dục chứa một mảnh âm u, sâu không thấy đáy. Nét mặt Giản Húc cứng lại, sĩ khí nháy mắt giảm xuống hơn phân nửa, đứng nửa ngày trời cũng không thốt lên lời.
"Lớp 12 hiện giờ học tập rất căng thẳng nhỉ." Giọng nói Nguyên Dục ôn hòa, ngữ điệu đều đều, nhưng lại để lộ ra cảm giác áp bách kinh người, "Không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài lắc lư."
Mấy câu nói thật bình thường, kết hợp với ánh mắt lúc này của Nguyên Dục, khiến cho Giản Húc trong mùa hè nóng nực hơn 30 độ này cảm nhận được một tia rét lạnh.
Vào lúc này, tiếng chuông báo sắp đến giờ nghỉ trưa đột nhiên vang lên, Giản Húc cố làm ra vẻ mà hừ lạnh một tiếng, mượn cơ hội này xoay người đi lên tầng.
Nguyên Dục nhìn Giản Húc rời đi, âm u trong mắt nhanh chóng biến mất, lại khôi phục thành bộ dáng thường ngày.
Lạc Tinh Vũ đứng sau lưng Nguyên Dục, hoàn toàn không lĩnh hội được khí thế hung ác vừa rồi của hắn, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xinh-dep-nhu-vay-ma-lai-la-alpha/1200281/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.