Một lần nữa trở lại Bác Cảnh Công Quán, căn nhà mà hai người đã từng cùng nhau chung sống trong suốt hơn ba tháng, nhớ tới năm ngoái mình vì rời khỏi nơi này mà sử dụng cách thức dứt khoát tuyệt tình, nhớ tới ánh mắt hoảng loạn, mệt mỏi và tự giễu ngày đó của Thương Ngôn Tân, trong lòng cô đột nhiên lại dâng lên áy náy vô hạn.
Cô nghĩ, gặp được anh thật sự là may mắn lớn nhất đời này của cô, lừa anh nhiều lần như vậy, dùng cách đau đớn đó để chia tay với anh như vậy nhưng anh lại có thể tha thứ cho cô mà không hề oán hận, thậm chí cũng chưa từng trách cứ cô một câu nào.
Thương Ngôn Tân đặt túi xách của cô lên tủ, khom người thay giày, quay đầu lại phát hiện cô đứng ở phía sau mình không nhúc nhích, vẻ mặt giật mình không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao lại ngơ ra đó?” Thương Ngôn Tân lấy một đôi dép nữ từ trong tủ giày ra đặt trước mặt cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay cởi cúc giày cao gót: “Nhấc chân lên.”
Quý Nhiêu hoàn hồn, cúi đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, nghe lời nhấc chân lên, Thương Ngôn Tân giúp cô cởi giày cao gót ra, bàn tay ấm áp nắm bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mu bàn chân và gót chân bị giày cao gót mài đỏ: "Giày này xước chân, sau này ít đi thôi.”
“Giày cao gót đều như vậy, không sao đâu.” Quý Nhiêu rút chân khỏi tay anh, đút chân vào trong dép lê.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xinh-dep-quan-lai/2976027/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.