“Có nước, có nước!” Người cả thành như nghe được tiếng cõi trời, không màng trời tối lập tức bò dậy xem kỳ quan mình chưa từng được chứng kiến đó, thì ra chỗ này của bọn họ thật sự có thể xây được giếng nước.
Bình minh, rất nhiều người tới lấy nước, chen chúc bên cái giếng còn chưa gia cố xong, tự giác xếp hàng múc nước.
Thợ rèn Thôi không đi múc nước, ông ta tìm Mạc Tuyết Dao, hỏi: “Dưới lò rèn nhà ta thật sự có thể lấy nước được?”
“Có thể, hơn nữa theo cao nhân suy tính, lò rèn nhà thúc đè trên rồng nước, nếu chuyển nó đi, nước cả thành này sẽ sống, nước đại diện cho tài phú, thành này cũng sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Thợ rèn Thôi nhíu mày nghĩ ngợi một chốc, ra quyết tâm: “Ta nghe ngươi, chuyển lò rèn đi! Đó là lò rèn tổ truyền của nhà ta, còn phải nhờ Mạc bổ đầu giúp tìm cao nhân tính một chút xem chuyển đi đâu thì tốt.”
Đan Tâm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao gật đầu, nói với nàng: “Là người tốt, bảo ông ta kiên nhẫn chờ, ta sẽ tìm một nơi tốt cho ông ta.”
Mạc Tuyết Dao nói lại lời của Đan Tầm, thợ rèn Thôi đồng ý một cách dễ chịu, về nhà chuẩn bị chuyển đi.
Bởi vì huyện thành Lư Long có miệng giếng nước đầu tiên, tất cả người trong thành đều sôi nổi, người xếp hàng múc nước có thể xếp cả một dặm, có người còn chủ động chạy ra duy trì trật tự, không cần Tả Khâu nhọc lòng.
Ông cụ dẫn theo vài người trịnh trọng dập đầu lạy Tả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xong-vao-kinh-do-cung-chuot/454425/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.