Mây đen tản đi, mặt trăng lạnh lẽo trắng nhợt xuất hiện, ánh trăng rọi xuống khiến mặt đất như được phủ thêm một tầng sương bạc, làm cả ngôi trường trông cực kỳ lạnh lẽo. Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng hít thở vang lên bên tai, không phân rõ rốt cuộc là thứ gì vọng lại. Có thể tiếng thở dốc là của cô, nhưng còn tiếng thở kia là của ai? Cô không biết.
Cô chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì có thứ gì đó đang đuổi theo sát cô. Cô nghe được tiếng hô hấp của đối phương ngay sát sau lưng. Từ ngực đến cổ họng, khoang mũi đều như đang bị thiêu đốt, đau đớn và khó thở, cô biết đây là do vận động quá mức gây ra. Nhưng cô không thể dừng lại, nếu dừng lại cô sẽ như bạn cô, bị bắt lấy rồi giết chết.
Cô đẩy cửa kho chứa dụng cụ thể dục rồi đóng mạnh lại, khóa cửa rồi lấy mấy dụng cụ phía sau chèn cửa. Thứ ngoài cửa đang xô mạnh cánh cửa làm nó chấn động không ngừng. Cô kéo mấy vật nặng hơn ra chặn cửa, xuyên qua cửa sổ, cô thấy dáng vẻ dữ tợn, chen chúc thành một đống trông cực kỳ đáng sợ của thứ kia.
Cô vô cùng sợ hãi và hối hận không thôi. Cô không nên đồng ý lời đề nghị của bạn học nửa đêm đến trường thám hiểm, rõ ràng gần đây có học sinh mất tích trong trường này, sao cô lại nổi lòng hiếu kỳ như vậy?!
Cô ôm đầu ngồi bẹp xuống đất, bịt hai tai nhắm mắt không dám nghe cũng không dám nhìn, cầu khẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xong-vao-ngo-am-duong/1516725/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.