Dục Hoa cô nhi viện có hơn sáu mươi đứa trẻ. Sáu giờ chiều là giờ ăn tối tại căng tin. Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù quyết định ở lại dùng bữa cùng Tiểu Nguyệt Nha.
Phòng ăn được trang trí đáng yêu không kém bên ngoài, với những hình hoạt hình ngộ nghĩnh, bàn ăn màu hồng và xanh lam. Trẻ từ ba tuổi trở lên tự ăn, những bé nhỏ hơn sẽ được các cô bảo mẫu tận tình giúp đỡ.
Từ Cẩn Mạn bước vào, có chút bất ngờ. Môi trường ở đây quy củ hơn cô tưởng, các món ăn tuy đơn giản, nhưng vẫn có nho và táo cắt miếng.
Bọn trẻ rất ngoan ngoãn, ăn uống trong trật tự và yên tĩnh.
Từ Cẩn Mạn nói: "Bọn trẻ đều ngoan thật."
Thẩm Thù không đáp lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tiểu Nguyệt Nha.
Từ Cẩn Mạn ngồi đối diện.
Tiểu Nguyệt Nha cười rạng rỡ, đôi mắt tròn xoe cong cong như vầng trăng lưỡi liềm. Từ Cẩn Mạn cũng mỉm cười, gắp vài quả nho từ đĩa của mình cho bé.
"Cảm ơn dì Mạn Mạn ạ." Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn múc một thìa cơm, cúi đầu ăn, hai má phồng lên vì nhai.
Từ Cẩn Mạn nhìn bé vài giây, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên. Thẩm Thù từ lúc rời khỏi phòng của Tiểu Nguyệt Nha, vẫn không nói một lời nào.
Cô chỉ biết rằng Thẩm Thù được Thẩm gia nhận nuôi, cô không rõ về tuổi thơ của nàng. Có lẽ trước khi được nhận nuôi, cuộc sống của nàng cũng chẳng hề dễ chịu, nên những lời nói ngây ngô của Tiểu Nguyệt Nha đã khiến nàng xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744386/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.