Thái Oánh không nhận được câu trả lời như mong muốn, khuôn mặt nhỏ xíu xìu xuống như trái khổ qua.
"Ai da, chị không hiểu cái cảm giác mong chờ rồi lại thất vọng đâu." Thấy Từ Cẩn Mạn khẽ cười, cô nàng giả vờ tỏ ra hung dữ.
"Chị không cười em đâu." Từ Cẩn Mạn dịu giọng: "Lần này không được thì còn lần sau mà. Ngày còn dài, gấp gì chứ?"
"Đúng thế, tương lai còn dài mà." Đồng Gia gật gù: "Thật sự không có người đi cùng, mai chị sẽ đi cùng em."
Đồng Gia cố ý nhấn nhá mấy chữ cuối, ai nghe cũng thấy cô đang cố tình "lái xe".
Nếu không có Thái Oánh ở đó, tốc độ "lái" của cô chắc đã vượt cả cuộc đua xe mùa thu rồi.
Thái Oánh chưa bị Đồng Gia "đầu độc" hoàn toàn, chỉ chú ý đến nửa câu sau, cảm động ôm chầm lấy Đồng Gia.
Hai người vừa vỗ lưng nhau vừa xưng tỷ gọi muội, rồi vui vẻ nâng ly.
Bữa cơm kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ, vẫn chưa kết thúc.
Phần lớn thời gian là Đồng Gia và Thái Oánh nói chuyện. Cả hai đều có tửu lượng tốt, rất thích uống bia, và có một điểm chung lớn – cứ uống vào là nói rất nhiều.
Thẩm Thù đứng dậy, bước về phía phòng ngủ.
Từ Cẩn Mạn liếc nhìn theo, rồi cũng đứng dậy đi theo sau nàng.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo hắt vào từ ban công.
Cửa kính trắng mờ phản chiếu ánh đèn từ các tòa nhà lầu đối diện, tạo thành những điểm sáng lấp lánh. Tiếng nói chuyện, tiếng còi xe, và cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744414/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.