Tiếng tát vang vọng bất ngờ khiến những người xung quanh khẽ hít một hơi lạnh.
Hầu hết mọi người ở đó không biết Thái Oánh là ai, nhưng Hàn Văn Linh thì ai cũng nhận ra, ít nhất là trong khuôn viên buổi tiệc sinh nhật này.
Hàn Văn Linh từng bị cha mẹ đánh vào lòng bàn tay khi còn bé. Có vài lần để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô. Một lần là khi cha mẹ cô ly hôn, mẹ cô say rượu và tát cô một cái. Lần khác là khi Hàn Văn Phương bị ngã đập đầu trong vườn hoa, cô đang đứng ngay cạnh đó, và cha cô đã nghĩ rằng cô là người đã đẩy em trai.
Mẹ kế đứng ở đó, ôm lấy Hàn Văn Phương, chỉ im lặng không nói gì. Lúc đó, cô chỉ mới chín tuổi.
Hai lần.
Cảm giác đau rát, nước mắt cứ thế rơi xuống. Đó là phản ứng sinh lý tự nhiên, cộng với tổn thương tinh thần, khiến cô không kìm được nước mắt.
Nhưng sau chín tuổi, cô không bao giờ khóc nữa. Giống như ngày đứng trong vườn hoa, nhìn tảng đá phủ đầy rêu xanh. Nó lạnh lẽo, cứng rắn. Không phải tảng đá đó làm Hàn Văn Phương ngã. Mà chính là tảng đá đó đã đập nát trái tim cô.
Hàn Văn Linh cúi xuống nhìn Thái Oánh. Kỳ lạ thay, lần này người khóc lại là nàng, nhưng cô lại cảm giác trái tim mình đang sống lại. Nó chậm rãi đập từng nhịp. Rồi khi giọt nước mắt lấp lánh lướt qua gò má của nàng Omega, tim Hàn Văn Linh khẽ thắt lại.
Một cảm giác nóng bỏng, giống như khuôn mặt cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744416/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.