Đồng Gia uống rượu xong, gọi xe cùng Thái Oánh đi chung đường.
Trò chuyện được một lúc, Thái Oánh bỗng kêu lên "Ai da".
Đồng Gia hỏi: "Sao thế, em gái?"
Thái Oánh nhìn sang: "À, ý chị nói 'bất tiện' là như thế hả."
"..." Đồng Gia im lặng vài giây: "Tiểu Thái à, đáng lý ra em đọc tiểu thuyết thể loại này còn nhiều hơn chị, sao phần lớn thời gian đầu óc em vẫn trong sáng vậy?"
Thái Oánh thầm nghĩ, nàng không chỉ đọc, còn viết nữa.
Thái Oánh bĩu môi: "Sao em không nghĩ ra nhỉ, thế chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hai người họ..."
Đồng Gia nhún vai, hạ giọng an ủi: "Không sao đâu, chuyện này vợ vợ họ tự biết cách xoay sở mà. Em nghĩ nhiều làm gì?" Đồng Gia vỗ nhẹ vai Thái Oánh: "Còn em nữa, Tiểu Thái, trong lòng có gì không ổn cứ nói ra, biết không?"
Chỉ người từng trải mới thấu hiểu.
Đồng Gia hiểu rõ, dù là một kẻ tồi tệ như Kiều Thụy, thỉnh thoảng vẫn hiện về trong giấc mơ của cô.
Những tổn thương trong tình cảm, so với những chuyện vui vẻ, lại càng khắc sâu trong ký ức.
Buông bỏ thì dễ.
Không còn đau lòng mới khó.
Thái Oánh nhìn vào ánh mắt an ủi của Đồng Gia, trong bóng tối, đuôi mắt cô hơi hoe đỏ. Lát sau, Thái Oánh cúi đầu, nói: "Gia Gia này, cứ hễ thấy cô ta, em vẫn cảm thấy khó chịu lắm."
Đồng Gia đáp: "Chị hiểu mà."
"Em không còn thích cô ta nữa, chỉ là..."
"Chị hiểu." Đồng Gia xoa nhẹ tóc Thái Oánh: "Không sao đâu, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744427/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.