Sáng hôm sau, Thẩm Vu Cẩn tỉnh dậy, dụi mắt nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện không ai gọi cô bé dậy hay nhắc bé phải đi học. Tuế Tuế mừng rỡ bật dậy, mặc chiếc áo ngủ hình tai thỏ đáng yêu, chạy nhanh ra phòng khách: "mommy, mommy! Chào buổi sáng!"
Từ Cẩn Mạn đang chuẩn bị bữa sáng trên bàn ăn, quay lại nhìn con gái, mỉm cười: "Sớm nhé, bảo bối. Ngày đầu tiên không phải đi học, vui không con?"
"Vui cực kỳ ~" Thẩm Vu Cẩn tung tăng chạy nhảy, hai túm tóc nhỏ trên đầu đung đưa theo mỗi bước chân.
Không phải đi học, sướng thật là sướng!
Từ Cẩn Mạn mỉm cười, giọng đầy yêu chiều: "Vui là được. Tự đi đánh răng, rửa mặt sạch sẽ, rồi ra ăn sáng nhé."
Thẩm Vu Cẩn: "Dạ, mommy!"
Tuế Tuế trả lời nhanh như chớp, xoay người chạy về phòng tắm.
Lát sau, Thẩm Vu Cẩn chạy bước nhỏ đến bên Từ Cẩn Mạn, trèo lên chiếc ghế ăn riêng của mình bằng chiếc ghế đẩu, nhìn cái đĩa trống trước mặt, ngoan ngoãn chờ mommy lấy đồ ăn.
"Tuế Tuế, đưa mommy lọ mứt trái cây nào con."
Thẩm Vu Cẩn gật đầu: "Dạ!"
Cô bé đưa lọ mứt, nhìn Từ Cẩn Mạn phết một lớp dày lên lát bánh mì, nuốt nước miếng. Bữa sáng đã qua lâu rồi, Tuế Tuế đói.
Rồi con bé thấy Từ Cẩn Mạn cắn một miếng bánh mì to, lặng người hai giây: "...mommy."
Từ Cẩn Mạn liếm lớp mứt dính trên môi, hỏi: "Hử?"
Thẩm Vu Cẩn: "Của con... đâu ạ."
Từ Cẩn Mạn: "Con tự làm chứ. Không đi học, con không phải trẻ con nữa, là người lớn rồi. Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744455/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.