Thẩm Thù đầu óc mơ màng, vừa tỉnh giấc đã cảm thấy hông bị ôm chặt lấy. Theo bản năng, nàng rúc sâu hơn vào lòng người bên cạnh, tìm kiếm hơi ấm quen thuộc và ngủ tiếp.
Một lát sau, nàng tỉnh lần nữa vì nghe tiếng động nhỏ.
Nàng trở mình, dưới ánh sáng mờ ảo hắt vào phòng, Từ Cẩn Mạn đang đứng cạnh giường, cầm chổi quét dọn.
Nhìn sang, thấy Thẩm Thù đã tỉnh, giọng cô khàn khàn, đầy vẻ bất lực: "Tỉnh rồi?"
Thẩm Thù nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt buồn ngủ mở to. Từ Cẩn Mạn ngừng quét, tay đặt trên chổi, nhướn mày, giọng điệu đầy trêu chọc: "Thẩm tiểu thư, không ngờ tối qua cô gây họa xong lại quên sạch rồi nhỉ?"
Thẩm Thù cắn môi, ôm chăn ngồi mép giường, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. Từ Cẩn Mạn nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng đặt lại lên giường: "Vẫn còn mảnh gỗ đấy, đợi em quét xong đã."
Thẩm Thù xoa xoa thái dương. Tửu lượng nàng không tệ, nhưng chắc vì tối qua uống lẫn cả rượu trắng và rượu đỏ, hậu quả thật nặng nề.
Nàng ngồi trên giường, nhìn Từ Cẩn Mạn cặm cụi dọn dẹp đống bừa bộn.
Cửa tủ quần áo gỗ bung ra, chiếc móc inox treo quần áo rời một nửa, treo lơ lửng một cách tội nghiệp, như vừa bị một lực mạnh kéo xuống.
Nửa cánh cửa tủ bị vỡ, thảm trải sàn rải rác đầy vụn gỗ. Thẩm Thù nhìn chiếc móc inox cong queo, kéo chăn che đầu gối, cảm giác đau đớn mơ hồ. Những mảnh ký ức về tối qua dần hiện lên trong đầu nàng...
. . .
"Lại đây." Từ Cẩn Mạn nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744460/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.