Bầu không khí trong bếp rất ấm áp nhưng phòng khách thì khá ngột ngạt.
Cố Kỳ Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Thành Thụy, tẻ nhạt phân cao thấp với nhau.
Mắt to đương nhiên là Cố Kỳ Nguyên, mắt nhỏ là Lý Thành Thụy.
Thực ra mắt Cố Kỳ Nguyên cũng không được coi là lớn lắm nhưng so sánh với Lý Thành Thụy thì vẫn đẹp hơn. Cố Kỳ Nguyên yên lặng dời mắt khỏi khuôn mặt của Lý Thành Thụy, trong lòng anh thì đang âm thầm cảm thấy may mắn vì vợ mình không giống ba vợ. Tỷ lệ con gái giống ba khá cao, may mà gen Lý Nguyễn kén chọn. Anh thực sự khó có thể tưởng tượng dáng vẻ của ba vợ khi trở thành con gái…
Được rồi, Cố Kỳ Nguyên tự tưởng tượng xong liền rùng mình, da gà đều nổi hết cả lên.
Trong bếp, chủ đề nói chuyện của Nguyễn Mẫn và con gái chuyển từ cách dạy chồng sang chuyện sinh con.
“Hồi mẹ mang thai con thấp thỏm suốt, mấy người đồng nghiệp bên khoa siêu âm cứ giục mẹ xem ảnh chụp lúc siêu âm nhưng mẹ không chịu. Lúc ấy mẹ chỉ sợ mang thai con gái, mà không phải mẹ trọng nam khinh nữ đâu. Ông bà nội con cũng không tệ, ông bà chưa từng nhắc đến việc không cho mẹ sinh con gái… Nhưng mà người ta nói con gái giống ba, mẹ chỉ sợ sinh con gái rồi đến lúc lớn lên lại giống dáng dấp của ba con, thế thì làm sao mà tìm được đối tượng chứ?!”
Nguyễn Mẫn vừa nói vừa trừng mắt, dường như đến bây giờ bà vẫn còn nghĩ mà sợ. Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-am/172835/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.