Tiêu Vĩnh Gia giật mình quay lại, bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cao Kiệu, đang bước nhanh đuổi theo mình.
– Mình muốn làm gì?
Đôi mày thanh tú của bà hơi chau lại, nhìn ông hỏi.
Cao Kiệu đã đuổi tới phía sau thê tử, vốn dĩ là đang nổi giận đùng đùng, chạm phải dáng vẻ chau mày của vợ nhìn mình thì vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất.
– A Lệnh, ta…
Ông cứ ấp a ấp úng mãi.
Tiêu Vĩnh Gia nhướng mi lên.
– Không có gì à, không có gì thì tôi đi trước.
Bà đưa tay chuẩn bị mở cửa, chợt cảm thấy thắt lưng bị siết chặt.
Không ngờ là Cao Kiệu từ phía sau lưng ôm lấy bà, hai tay siết chặt.
Một cảm giác vừa xa xôi vừa quen thuộc đột nhiên tràn về đối với Tiêu Vĩnh Gia
Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.
– Mình đang làm gì đó? Một đống tuổi rồi, mau buông tôi ra…
Trượng phu lại không buông bà ra.
Bà nghe tiếng ông thì thầm sau lưng mình:
– A Lệnh, dạo gần đây ta luôn nhớ đến những ngày tháng khi chúng ta vừa mới thành thân…rất là nhớ…Ta muốn nàng ở bên ta…
– Nàng ở lại nhé, có được không…
Tiêu Vĩnh Gia từ từ nhắm mắt lại.
Trong phòng rất an tĩnh.
Cao Kiệu bế bổng thê tử lên đưa đến bên giường thả nhẹ xuống.
Ông đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt bà, động tác vô cùng dịu dàng.
– A Lệnh, nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, không khác gì khi xưa…
– Nhưng ta lại già rồi…
Bên tai chợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-giang-hoa-nguyet/2658791/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.