Kiệm Kiệm đau lòng rời khỏi kinh thành, cũng là vì trong lòng có hắn mà thôi.
Mang theo tâm trạng phức tạp, hắn đến Tiền Đường, hỏi thăm một chút, liền hồn vía lên mây, mặt mày u ám.
Chỉ vỏn vẹn nửa năm, Tần Kiệm đã có nam nhân khác, không cần hắn nữa.
Chu Ngạn không tin, làm sao có thể?
Tâm ý của Kiệm Kiệm dành cho hắn, làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy.
Nàng lao ra chặn kiếm cho nam nhân kia, vẻ mặt kiên quyết ấy, khiến hắn đau lòng muốn c h ế t.
Thì ra là thật.
Đêm xuân ấm áp, gió xuân thổi nhẹ...
Chu Ngạn cảm giác như mình sắp c h ế t rồi.
Không sống nổi nữa, những từ ngữ ấy, từng chữ từng chữ một, đều như muốn g i ế t c h ế t hắn.
Từng chữ đ.â.m thẳng vào tim hắn.
Không biết hắn đã trở về kinh thành như thế nào.
Chỉ biết từ đó về sau, hắn trở nên tê liệt, như một cái xác không hồn.
Ngày ngày uống rượu giải sầu, sống một cuộc đời c h ế t chìm trong men rượu.
Trong mộng cũng không được yên ổn.
Hắn trở về khu vườn nhỏ đầy hoa, nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đẩy cô bé kia ngã xuống đất.
Nhìn thấy cô bé vẻ mặt sợ hãi, lấy lòng gọi hắn là A Ngạn ca ca.
Là báo ứng, thì ra là báo ứng.
Hắn cười khẩy, cầm lấy một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình.
Đau quá, trái tim đau đến mức không chịu nổi.
Khoét nó ra là được.
Không còn trái tim, liền không phải nghĩ đến chuyện Tần Kiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-hoa-con-vuong-van-me-hoa/915681/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.