Nhà trọ mới sát đường, sáng sớm bên dưới xe đến xe đi, cửa sổ thủy tinh tương đối cách âm, có thể ngăn cản hơn nửa tiếng động, nhưng không ngăn nổi tiếng còi.
Còi kêu vài lần, Triệu Hằng cuối cùng bị đánh thức. Cô buồn ngủ cố mở mắt, trong phòng nửa sáng nửa tối, bức rèm màu xanh đậm không che được hết ánh sáng, giúp người phân biệt được thời gian.
Cô được người phía sau ôm lấy, lưng kề sát ngực đối phương, trên người ấm áp, cô không dậy nổi, còn muốn nhắm mắt.
Cô cử động, muốn xoay người, vòng tay trên bụng cô lại chặt thêm.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói khàn khàn.
"Vâng..." Không trở mình được, cô đành phải quay đầu, "Mấy giờ rồi?"
"À......" Chu Dương lười biếng giang hai tay cánh tay, kiếm điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn nói, "Vẫn chưa tới 6:30."
"Sớm như vậy."
"Bị dưới lầu đánh thức à?" Chu Dương hỏi.
"Vâng." Triệu Hằng lại buồn ngủ, đầu cô trở về với gối, nhắm mắt lại, "Tiếng còi hơi dọa người."
"Ha——" Chu Dương bật cười, tiến đến trên gương mặt cô, "Còn ngủ nữa à? Đợi tí nữa lại bị dọa."
"Sao nhiều người thích ấn còi như vậy." Triệu Hằng vẫn nhắm mắt.
"Xe chưa đi nên phải làm vậy."
"Sao anh biết xe còn chưa đi, đã lâu như vậy rồi mà."
"Nghe được ra, xe kia đang đợi người, không phải trên đường cái, ngay dưới lầu."
Triệu Hằng bị cơn buồn ngủ vây lấy, không tin cười, "Thần kì như vậy à, cái này cũng có thể nghe được."
"Không tin à?" Chu Dương cọ xuống gò má cô, "Vậy đánh cược với em nhé."
Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-khoi/1347077/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.